Khẽ khép cửa, mùi máu tanh nồng nặc lập tức bao trùm căn phòng nhỏ kín mít.
Lâm Thâm xoay người một vòng, cẩn thận quan sát. Đây là một văn phòng không lớn, một chiếc máy tính "đít bự" đặt trên bàn, phía sau ghế làm việc còn có một ô cửa sổ nhỏ.
Hắn chậm rãi khom người xuống, có thể thấy vết máu quả thực đã vào trong phòng, ngay sau đó đột ngột biến mất tại vị trí gần bức tường, chỉ còn lại vài chấm máu lớn nhỏ khác nhau.
Điền Tùng Kiệt thì rất tự nhiên ngồi xuống ghế làm việc, hắn sờ chuột, tay lại chậm rãi lướt qua bàn phím, cúi đầu xuống liền thấy thân máy tính đặt dưới chân.




